Gửi Mạ - người cho tôi tuổi thơ tuyệt vời
Không biết bao nhiêu bức thư tôi đã viết cho Mạ, thế nhưng viết ra rồi tôi lại giấu, tôi chỉ cất cho riêng mình, bởi tôi là một đứa con gái khô khan, khó trăn trong việc truyền đạt tình cảm của mình.
Tình cảm ấy đơn giản chỉ là cái hôn lén vào má, cái ôm khi ngồi sau xe, cả cái dựa vào đầu gối khi tôi buồn ngủ. Nhưng không biết tại sao hôm nay tôi lại dám công khai bức thư lần thứ 7 này dành cho Mạ, dù chỉ là 1% hi vọng tôi vẫn muốn Mạ đọc được lời tâm sự này của tôi.
Tôi còn nhớ năm tôi lên 4, là lúc tôi bước chân vào mầm non, ngày nào Mạ cũng đèo tôi xuống trường để học nhưng tôi lại rất sợ với việc đến lớp. Chỉ cần Mạ dừng xe thì tay tôi lại xiết chặc lấy cái áo của Mạ, rồi Mạ vào lớp ngồi bên tôi, dăm chừng 5-7 phút thì Mạ lại rón rén ra về, bất chợt nhìn sang không thấy Mạ thì tôi khóc như vỡ òa, chạy ra trước cổng rồi "ré" lên, có lần tôi khóc tới nỗi ngất xỉu. Một ngày, hai ngày rồi một tuần, hai tuần tôi vẫn bướng như vậy nên Mạ quyết định để tôi ở nhà cho chị tập viết chữ.
Năm tôi lên 7, vẫn thói quen cũ khi bước vào lớp 1 nhưng không còn đòi Mạ dẫn đi nữa, thay vào đó là chị dẫn tôi đi học rồi ngồi bên mỗi ngày. Được khoảng 10 ngày thì tôi về khoe với Mạ: " Mạ ơi, con tự đi học được rồi". Mạ mỉm cười rồi nói:" Chao ơi Em của Mạ bữa ni giỏi hè". Câu chuyện đó đến bây giờ Mạ vẫn còn nhắc mãi.
Năm tôi lên 10, Mạ tập cho tôi đi xe, tập hoài tập mãi mà tôi vẫn không đi được. Có lần tôi còn tông con gà gãy chân rồi té xuống trày hết cả chân tay, ở trên tay tôi cái sẹo hôm đó vẫn còn. Không biết Mạ còn nhớ không nhưng tôi thì nhớ mãi bởi sau lần đó tôi đã bị một trận đòn no nê vì tội lấy xe trốn học đi chơi đánh ảnh, bắn bi vs bọn con trai.
Năm tôi lên 13, lần đầu tôi thấy Mạ rơi nước mắt. Từ nhỏ cho đến lớn, Ba Mạ tôi thường hay cãi nhau vì những chuyện linh tinh, tôi hay gọi đùa " như cơm bữa " nhưng đó là lần dữ dội nhất, không lúc nào hết mà là vào dịp 30 Tết, Ba lỡ tay đánh Mạ, Mạ khóc. Hai, ba ngày sau mắt Mạ vẫn còn xưng, không phải do Ba đánh mà do Mạ khóc, tôi biết đó là lần đầu Mạ đau lòng nhất, chắc Mạ tổn thương nhiều lắm, thế mà tôi chẳng lời hỏi thăm, chỉ ủ rũ nhìn Mạ buồn, tôi thật tệ.
Năm tôi lên 17, là lúc tôi đậu Đại học. Tối đó khi xem xong kết quả, tôi vội gọi ra cho Mạ " Mạ ơi con đậu ĐH rồi,hihi". Mạ vừa mừng vừa đùa " chưa thi Mạ biết mi đậu rồi". Câu ns khô khan ấy thôi nhưng đối vs tôi là một niềm hạnh phúc bởi tôi biết Mạ kh bao giờ ns ra đc những lời ngọt ngào. Nhưng sau niềm vui ấy là sự lo toan, gánh nặng vs Mạ. Tôi vào ĐH cũng là lúc Mạ đối mặt vs tiền học phí, tiền sinh hoạt cho tôi. Thương Mạ và biết hoàn cảnh gia đình khó khăn nên tôi định bỏ giấc mơ vào giảng đường ĐH để đi làm nhưng mẹ tôi nhất quyết một hai không cho tôi có suy nghĩ đó.
Tuổi thơ tôi lớn lên trong hình ảnh của Mạ, Mạ đã hi sinh tất cả để cho tôi có 1 tuổi thơ tuyệt vời và đáng nhớ thế mà tôi đã từng bị cuốn vào những thứ ảo ảnh màu mè, hào nhoáng của cuộc sống hiện đại để rồi vô tình quên đi những điều giản dị nhất gắn bó vs một thời đầy ấp kỉ niệm của mình. Tôi kh còn ngoan như trước nữa, tôi nhắc Mạ khi đến tháng phải nộp tiền học phí, tiền ăn nhưng tôi chưa 1 lần ns lời cám ơn. Tôi hay bực mình vì Mạ cứ lặp đi lặp lại mấy câu chuyện cũ, thỉnh thoảng tôi còn gắt gỏng hay to tiếng để thỏa cơn bực dọc của mình. Tôi chỉ biết ngửa tay xin Mạ 8000đ để mua đóa hoa tặng cô vào 20/10 mà kh biết rằng hơn ai hết, Mạ vẫn muốn được tặng đóa hoa ấy. Tôi hay lo " bao đồng" cho người ngoài nhưng lại vô tâm vs người thân của mình. Tôi đâu nghĩ đến Mạ là người vội vàng chạy đôn đáo đi mua thuốc khi tôi mới nóng đầu một chút do dầm mưa hay dãi nắng. Mạ là người tần tảo cả đời để chăm lo vs đôi mắt chỉ để theo dõi cuộc đời tôi. Mạ là người có gì cũng mua sắm cho tôi nhưng tôi lại đi sắm đồ tặng cho người yêu hay bạn bè. Nhưng hôm nay tôi mới nhận ra đc điều đó liệu có quá muộn hay chăng?
Dù biết chỉ là những ngôn từ thì không thể nào ns lên được hết sự "tuyệt vời" của Mạ. Nhưng tôi vẫn muốn một lần được nói ra nỗi lòng của mình dành cho Mạ:" Mạ à, sao tự dưng con thèm những cái trận đòn ngày xưa quá, con đau lắm nhưng con vui lắm vì được Mạ luôn quan tâm, yêu thương và che chở. Con nhớ mấy cái lần Mạ vừa đánh vừa khóc vì con lì lợm không nghe lời, con ước dù chỉ 1 lần đc quay về với những cái ngày tháng đó, lúc đó con vô tư, hồn nhiên chứ không suy nghĩ nhiều như bây giờ.
Mạ ơi! được sinh ra trong đời đã là một may mắn nhưng được sống trong vòng tay yêu thương của Mạ là điều hạnh phúc nhất của con. Nhân ngày 20/10 con muốn chúc Mạ thật nhiều sức khoẻ, luôn yêu đời và sống thật lâu vs con. Cuộc đời của Mạ đã lao lực vì chúng con, hơn bao giờ hết lúc này con chỉ mong Mạ ấm no và hạnh phúc, tuổi thanh xuân này con sẽ hi sinh cho Mạ và gia đình. Con nợ Mạ 1 lời xin lỗi và cám ơn"
Con yêu của Mạ_em Nhỏ!
Tình cảm ấy đơn giản chỉ là cái hôn lén vào má, cái ôm khi ngồi sau xe, cả cái dựa vào đầu gối khi tôi buồn ngủ. Nhưng không biết tại sao hôm nay tôi lại dám công khai bức thư lần thứ 7 này dành cho Mạ, dù chỉ là 1% hi vọng tôi vẫn muốn Mạ đọc được lời tâm sự này của tôi.
Tôi còn nhớ năm tôi lên 4, là lúc tôi bước chân vào mầm non, ngày nào Mạ cũng đèo tôi xuống trường để học nhưng tôi lại rất sợ với việc đến lớp. Chỉ cần Mạ dừng xe thì tay tôi lại xiết chặc lấy cái áo của Mạ, rồi Mạ vào lớp ngồi bên tôi, dăm chừng 5-7 phút thì Mạ lại rón rén ra về, bất chợt nhìn sang không thấy Mạ thì tôi khóc như vỡ òa, chạy ra trước cổng rồi "ré" lên, có lần tôi khóc tới nỗi ngất xỉu. Một ngày, hai ngày rồi một tuần, hai tuần tôi vẫn bướng như vậy nên Mạ quyết định để tôi ở nhà cho chị tập viết chữ.
Năm tôi lên 7, vẫn thói quen cũ khi bước vào lớp 1 nhưng không còn đòi Mạ dẫn đi nữa, thay vào đó là chị dẫn tôi đi học rồi ngồi bên mỗi ngày. Được khoảng 10 ngày thì tôi về khoe với Mạ: " Mạ ơi, con tự đi học được rồi". Mạ mỉm cười rồi nói:" Chao ơi Em của Mạ bữa ni giỏi hè". Câu chuyện đó đến bây giờ Mạ vẫn còn nhắc mãi.
Năm tôi lên 10, Mạ tập cho tôi đi xe, tập hoài tập mãi mà tôi vẫn không đi được. Có lần tôi còn tông con gà gãy chân rồi té xuống trày hết cả chân tay, ở trên tay tôi cái sẹo hôm đó vẫn còn. Không biết Mạ còn nhớ không nhưng tôi thì nhớ mãi bởi sau lần đó tôi đã bị một trận đòn no nê vì tội lấy xe trốn học đi chơi đánh ảnh, bắn bi vs bọn con trai.
Năm tôi lên 13, lần đầu tôi thấy Mạ rơi nước mắt. Từ nhỏ cho đến lớn, Ba Mạ tôi thường hay cãi nhau vì những chuyện linh tinh, tôi hay gọi đùa " như cơm bữa " nhưng đó là lần dữ dội nhất, không lúc nào hết mà là vào dịp 30 Tết, Ba lỡ tay đánh Mạ, Mạ khóc. Hai, ba ngày sau mắt Mạ vẫn còn xưng, không phải do Ba đánh mà do Mạ khóc, tôi biết đó là lần đầu Mạ đau lòng nhất, chắc Mạ tổn thương nhiều lắm, thế mà tôi chẳng lời hỏi thăm, chỉ ủ rũ nhìn Mạ buồn, tôi thật tệ.
Năm tôi lên 17, là lúc tôi đậu Đại học. Tối đó khi xem xong kết quả, tôi vội gọi ra cho Mạ " Mạ ơi con đậu ĐH rồi,hihi". Mạ vừa mừng vừa đùa " chưa thi Mạ biết mi đậu rồi". Câu ns khô khan ấy thôi nhưng đối vs tôi là một niềm hạnh phúc bởi tôi biết Mạ kh bao giờ ns ra đc những lời ngọt ngào. Nhưng sau niềm vui ấy là sự lo toan, gánh nặng vs Mạ. Tôi vào ĐH cũng là lúc Mạ đối mặt vs tiền học phí, tiền sinh hoạt cho tôi. Thương Mạ và biết hoàn cảnh gia đình khó khăn nên tôi định bỏ giấc mơ vào giảng đường ĐH để đi làm nhưng mẹ tôi nhất quyết một hai không cho tôi có suy nghĩ đó.
Tuổi thơ tôi lớn lên trong hình ảnh của Mạ, Mạ đã hi sinh tất cả để cho tôi có 1 tuổi thơ tuyệt vời và đáng nhớ thế mà tôi đã từng bị cuốn vào những thứ ảo ảnh màu mè, hào nhoáng của cuộc sống hiện đại để rồi vô tình quên đi những điều giản dị nhất gắn bó vs một thời đầy ấp kỉ niệm của mình. Tôi kh còn ngoan như trước nữa, tôi nhắc Mạ khi đến tháng phải nộp tiền học phí, tiền ăn nhưng tôi chưa 1 lần ns lời cám ơn. Tôi hay bực mình vì Mạ cứ lặp đi lặp lại mấy câu chuyện cũ, thỉnh thoảng tôi còn gắt gỏng hay to tiếng để thỏa cơn bực dọc của mình. Tôi chỉ biết ngửa tay xin Mạ 8000đ để mua đóa hoa tặng cô vào 20/10 mà kh biết rằng hơn ai hết, Mạ vẫn muốn được tặng đóa hoa ấy. Tôi hay lo " bao đồng" cho người ngoài nhưng lại vô tâm vs người thân của mình. Tôi đâu nghĩ đến Mạ là người vội vàng chạy đôn đáo đi mua thuốc khi tôi mới nóng đầu một chút do dầm mưa hay dãi nắng. Mạ là người tần tảo cả đời để chăm lo vs đôi mắt chỉ để theo dõi cuộc đời tôi. Mạ là người có gì cũng mua sắm cho tôi nhưng tôi lại đi sắm đồ tặng cho người yêu hay bạn bè. Nhưng hôm nay tôi mới nhận ra đc điều đó liệu có quá muộn hay chăng?
Dù biết chỉ là những ngôn từ thì không thể nào ns lên được hết sự "tuyệt vời" của Mạ. Nhưng tôi vẫn muốn một lần được nói ra nỗi lòng của mình dành cho Mạ:" Mạ à, sao tự dưng con thèm những cái trận đòn ngày xưa quá, con đau lắm nhưng con vui lắm vì được Mạ luôn quan tâm, yêu thương và che chở. Con nhớ mấy cái lần Mạ vừa đánh vừa khóc vì con lì lợm không nghe lời, con ước dù chỉ 1 lần đc quay về với những cái ngày tháng đó, lúc đó con vô tư, hồn nhiên chứ không suy nghĩ nhiều như bây giờ.
Mạ ơi! được sinh ra trong đời đã là một may mắn nhưng được sống trong vòng tay yêu thương của Mạ là điều hạnh phúc nhất của con. Nhân ngày 20/10 con muốn chúc Mạ thật nhiều sức khoẻ, luôn yêu đời và sống thật lâu vs con. Cuộc đời của Mạ đã lao lực vì chúng con, hơn bao giờ hết lúc này con chỉ mong Mạ ấm no và hạnh phúc, tuổi thanh xuân này con sẽ hi sinh cho Mạ và gia đình. Con nợ Mạ 1 lời xin lỗi và cám ơn"
Con yêu của Mạ_em Nhỏ!
Gửi bởi: Nguyễn Ngọc Yến
Không có nhận xét nào: