Gửi mẹ xa nhớ
Mẹ xa nhớ,mẹ có khoẻ không
Con lâu lắm không viết thư tay
Đầu thư con chẳng biết nói gì
Ngoaì câu con ở đây nhớ mẹ vô cùng
Mẹ hãy cứ yên tâm vui sống
Con trai vẫn khoẻ mạnh mẹ à
Ngày con nghĩ về mẹ thật nhiều
Đêm đêm con lại nằm mơ về mẹ
Đối vơí bạn thứ tình cảm thiêng liêng,cao cả và đáng trân trọng nhất trong cuôcj đời là gì? Đó có thể là tình yêu đôi lứa,tình bằng hữu, tình thầy trò hay tình bạn bền vững theo thoưì gian. Với tôi, vượt trên cả những tình cảm trên là tình yêu dành cho mẹ, người phụ nữ tuyệt vời và quan trọng nhất trên đời này.
Với những ai đã có lần xem Như chưa hề có cuôc chia ly hay Điều ước thứ 7, bạn đà từng rơi nước mắt trươc những tình cảm cao đẹp trên cả sự vĩnh cửu,bạn cos cho mình những cảm xúc gì. Với tôi, tôi thực sự ấn tượng với tình cảm mà chàng sinh viên năm 4 bị khuyết tật về khẩu hình Đặng Xuân Chinh ở số phát sóng 72 hay là tình cảm mà em Thảo Anh dành cho người phụ nữ duy nhất, quan trongj nhất đói với em là bà ngoại khi mà khi 4 tuổi mẹ em đã mất đi do căn bệnh thế kỷ.Và tôi, chàng sinh viên năm 3 của Đai học luật Huế cũng muốn dành cho mẹ mình những tình cảm cao đẹp như vậy và cuộc thi Viết về người phụ nữ tôi yêu do CLB Sách và hành động Đại học luật Huế đã cho tôi cơ hội đó
20 năm cuộc đời đã qua,cái tuổi đẹp nhất cuộc đời mỗi người,chúng ta có tuổi trẻ,sức khoẻ và sự nhiệt huyết, bản thân đã làm được nhiều điều cho gia đình và xã hôị nhưng thứ mà tôi chưa một lần làm được là nói 3 từ : CON YÊU MẸ. Tình cờ đi học về nghe được câu chuyện của cô bên nhà về đứa con gái hư thân bất cần bố mẹ,mà mình nghí đó l là sự bất hiếu và cuộc đời luôn cho mình những bài học cuộc sồng không ngờ khi bất gặp đi học về gặp cậu bé con hái bông hoa dại cạnh đường tặng mẹ mình,cậu bé thật có hiếu và bây giờ đây tôi lại suy nghĩ về những gì bản thân đã làm cho mẹ, những khoảnh khắc ấu thơ chợt ùa về trong tôi. Là con trai lẽ dĩ nhiên khi thể hiện tình cảm với mẹ mình là một thử thách tôi cho là rất lớn,đã 15 năm trời tôi đâu nghĩ đến điều đó chứ,bản thân đấu tranh tâm lý dữ lắm
Quay trở laị ngày này 20 năm trước,ở miền quê Diễn Minh đó,sinh linh đó ra đời trong vòng tay và sự thương yêu của cha mẹ nó,sự ra đời của nó đối với cha mẹ là niềm vui khôn xiết vô bờ bến,từ giây phút đo cha mẹ đã có nó, còn với nó từ giây phút đó,con đã có mẹ rôì. Theo dòng thời gian con lớn lên trong vòng tay thương yêu vun đắp của cha mẹ, con 3 tuổi mẹ dạy con nói,dạy con tập đi những bưoức đi đầu tiên trên đôi chân của mình, năm con 7 tuôỉ,mẹ dạy con thưong yêu bạn bè,gia đình, năm con 13 tuoi mẹ dạy con sống mạnh mẽ,quyết đoán hơn.Con còn nhớ như in cái ngày con 18 tuôi,con và mẹ đã nói chuyện nguyên 1 ngày về chuyện tương lai,cuộc sống sinh viên và cuộc đời.Ai cũng có mẹ cho mình,và tôi cảm ơn đời,tôi tự hào với bạn bè trang lứa,với mọi người vì tôi có một người mẹ tuyệt vời theo cái cách như vậy
Tuổi thơ của bạn bên gia đình,đặc biệt bên mẹ là những gì,những buôi đi chơi,mua sắm,đi công viên vào cuối tuần,hay là những cuộc trò chuyện thâu đem không có cái kết,bạn mê chìm vào câu chuyện cổ tích của bà của mẹ, Tôi sinh ra ở miền quê thuần nông,quanh năm nắng nóng,mưa lũ triền miên,cái thời ăn bữa trưa lo bữa tối, tất nhiên sẽ không thể có những buổi đi chơi vào cuôis tuần hay dịp hè, cũng không có mua sắm hay du lịch du dí dì cả,đó là điều xa xỉ mà tụi trẻ chân quê hằng mong muốn, tôi may mắn vì có một bà mẹ dù nghèo vật chất nhưng lại có cả kho tinh thần,mẹ tôi tâm lý lắm,cha mẹ tôi có cho mình 3 đứa con,không phân biệt trai gái, tâm lý, tính cách mỗi đứa,mẹ đều có cách chia sẻ,tạo niềm vui bằng những câu chuyện dân gian đầy dí dỏm, khi có chuyện không vui là chị và anh lại tìm về vòng tay mẹ để nghe mẹ dỗ dành và kể những câu chyện cổ tích,tuôỉ thơ tôi ngoài sự hiếu động và “trẻ trâu” vôns có thì còn đó là ngập tràn kỷ niệm những buổi được mẹ chở đi trên chiếc xe đạp nâu cũ kĩ bi bo trên cung đường làng về thăm ngoại,thăm cô chú,bạn dì.Dẫu tuổi thơ đã xa lắm cái tuổi 20, nhưng làm sao quên được những ngày theo đuôi mẹ ra đồng bắt con dam,con cua,mò tôm bắt cá,mẹ ơi ngày đó xa quá con mong sao thời gian quay trở lại cái khoảnh khắc con ngây ngô thách mẹ xem ai bắt được nhiều cua nhất, mẹ hiểu con mà,mẹ thương con mà,mẹ bắt được bao nhiêu mẹ đổ sang cho con hết,chan mẹ đỉa bám đầy máu,con ngây nhiều hơn ngô nên đâu có biết chứ,mặt lắm lem bùn đất tự cao mình dành chiến thắng,mãi sau chị gái mới nói,con mới ngộ ra.Tuổi thơ tụi trẻ trâu lớn lên cùng trang lứa,vui chơi quên trời quên dất quên luôn lối về là chuyện như cơm bữa,đồng nghìa rằng là sau đó là những trận đỏn roi,mà lũ trẻ tụi con rỉ tai nhau là đặc sản đi chơi khuya mà bố mẹ dành tặng,con còn non dại,con giận mẹ nhiều lắm,thậm chí ghét mẹ nhiều hơn thằng Quang gần nhà đó,con đâu biết thương cho roi cho vọt chứ,đâu là cảm xúc đầu tiên,trẻ con như con phần ngây nhiều gấp đôi phần thơ,có lần con chơi nháy dây,ô ăn quan 9h tối mới về,mẹ lo cho con nhiều lắm,mẹ bỏ công việc nhà quê bận bịu đi tìm con hết các con xóm,con ngõ,hỏi hết người này người kia,mẹ lo cho con bị lacj,bị bắt,bị rớt ao,rớt giếng,mẹ đà khóc rất nhiều vì con,lần đó con bị đòn roi lằn cả 2 mông ,con nhớ mái,mẹ đãnh con xong ôm con khóc, lần đó con bỏ ăn nguyên ngày,giận mẹ cả tuần lễ,bây giờ nhớ lại cùng không còn nhớ con đã không biết bao lần làm mẹ khóc nựa,chỉ nhớ rằng chi gài nói mẹ khổ vì mày nhiều kinh khủng, ông cha ta nói “ Trai mồng một,gái ngày rằm” cấm có sai.Khi con đi học ngày đầu con còn nhớ như in mẹ đã đậy sớm khi trước 4h để lo cho con bộ trang phục khai trường,bửa ăn sáng cho con, mẹ dắt con đi đến trường vào lớp,khi mẹ về trao con cho cô con khóc dữ nhất đám bạn,mẹ vỗ về con.Ngày đầu tiên đi học của tôi như vậy đó các bạn à.Ai rôì cũng khác,lớn lên,trưởng thành hơn chí ít là trong mắt bố mẹ mình,tôi thì ngược lại,nhanh to nhanh lớn nhưng về suy nghĩ thì có phần chậm chạp hơn mấy đứa bạn hôị “ cá mè 1 lứa” nhưng bù lại tôi ham học,nhanh hiểu lắm vì thời gian sau mẹ tôi đã là cô giáo dạy không lương cho tôi,mẹ tôi ít học,thời của mẹ mấy ai được học hành đầng hoàng cơ chứ,tôi xem mẹ như thiên thần, cô tiên trong những câu chuyện cổ tích mà mẹ đêm đêm hằng kể.Có lần vu vơ hỏi mẹ tại sao l ai đặt tên con là Đồng hở mẹ,mẹ vui bảo tau thìch tau đặt đấy,con bảo người ta tên Anh,Phương,Quang,Huyền,Bảo ,Vân,Nhật Minh ,vv cấc thứ không đặt,mẹ lấy tên Đồng xấu quá,con muốn đổi,mẹ bảo mẹ đùa đó, ten con ông nội đặt đó, vì khi nho da con màu của đồng, lại thời điểm tiền đồng có giá nhất Tiến Đồng ạ. Nhà xa trường tiều học,môĩ đứa bạn đều được mẹ đèo đi học,tôi thì thỉnh thoảng đôi khi, bởi vậy tôi đi bộ đi học nhiều hơn ai hết,thoí quen ấy vẫn còn đền tận năm 3 đại học,tất nhiên cấp 2,cấp 3 đi xe đạp rôì, bản thân tôi quý trọng và sung sướng khi được mẹ chở đi. Rôì một ngày trời mưa tầm tã như trút nước, khi đi học mẹ chở đi,mẹ còn căn dặn lúc về mẹ sẽ đi đón,4h30’ tan học và trời vẩn mưa như trút,bạn bè được cha mẹ đưa đón về hết,rôì từng đúa bạn chia tay nhau vui ve trên chiếc xe của họ,còn mình tôi dưới mưa chờ mẹ,5 phút,10 phút,rồi 20’,30’,tôi vẫn tin rằng mẹ không thất hứa,vì quá nôn nóng mà tôi đã không ít lần nhận nhầm cha mẹ của ai đó,học cho tôi ngồi về nhưng tôi sẽ vẫn đợi mẹ tôi, chờ đợi là hạnh phúc và hạnh phục của tôi đã xuất hiện từ mờ xa trong màn mưa mẹ đã đến,mẹ ôm tôi vào lòng, mẹ nói mẹ xin lỗi con,thế rồi mẹ và tôi cùng chiếc xe cũ kỵ bị trật cóc dắt bộ giửa con đường làng đầy mưa. Đấy, tuôỉ thơ tôi dư dội lắm, ai cũng có ngày xưa,và bây giờ đây nghì lại thấy bôì hôì
Và rôì ai cũng khác,15 tuôỉ,cái tuôỉ mà mấy đứa trẻ như tôi vắt múi vẫn chưa sạch,tôi nhanh lớn hơn so với bạn cùng trang lứa,lên cấp 3 tôi có nhiều bạn hơn,cu Anh,cu Quang lũ bạn nôí khố,tụi bạn 96 ở quê bây giờ vẫn bền hội,luôn luôn hẹn hò nhưng không bao giờ gặp nhau, đến Mạnh mui Diễn Phú và lên đậi học bây giờ là Quang, Duy,Danh cùng khoá cùng xóm trọ 2 năm đầu, em trai Văn Thắng vừa đen nhưng được cai đẹp trai, có duyên nửa, nhưng vẩn thua anh,và Tài Hữu Quảng Nôm,đứa bạn mà vần hay goị nhau bằng chó,Mẹ à,con trai khi nhỏ ngỗ nghịch, không nghe lời mẹ,để mẹ phải lo nhiều nhưng lớn lên con có đỡ hơn,ngoan hơn chút xíu nhưng mất nết thì sao con nhận ra đây,càng lớn càng khôn hơn,tôi đi ngược lại sự trưởng thành ý chí nếu không muốn nói là không tiến hoá.Con nghĩ lai thấy tôị lội vô cùng,có lần con buồn bực chuyện học hành thi cử,mang theo nỗi giận về nhà,mẹ thường lệ vẫn hay hoỉ con,con người tôi nhiều khi lại xem sự quan tâm đó là thừa thãi,bất cần mà đâu biết con may mắn hơn nhiều bạn không cos sự quan tâm chăm sóc của mẹ từ nhỏ,con nặng lời mắng mẹ với một thái đọ hằn học,lớn rồi bị ăn đập, ăn roi là chạy,mẹ tiến đền gần tôi,không phải cái roi như ngày xưa mà là cái tàt từ tay mẹ,đau xót thay bàn tay đó 16 nuôi nấng tôi nên người bây giờ cũng bàn tay mẹ đã dạy dỗ tôi nên ngày hôm nay.Và từ đó,xác xuất bị đòn của mẹ ít dần đi,nhưng lâu lâu cũng nên cần thử vài lần cho tỉnh ra các bạn ạ
Bước ngoặt cuộc đời con đến khi con làm đơn thi đại học,gia đình mình khó khăn,trong nhà anh chị cũng chỉ học hết cấp 3 rồi nhường cơ hội đi học lên cao cho con,con lúc đó chỉ đơn giản nghỉ rằng cuôc sống đậi học sẽ là thiên đường trong mơ chứ,con đâu nghĩ rằng thêm con đi hoc,54 tuổi nửa đời người rồi,lưng mẹ ngay càng song song với măt đất thêm 4 năm con đi học,con sẽ là gánh nặng của bố mẹ.Ngày con đi thi tỉnh môn Địa,bố mẹ tự hào lắm,con cũng không nghĩ con lại được giải nhỉ cấp Tỉnh,nhưng mẹ biết không,khi con quên đi kiến thức,tim đập chân run là con laị nghĩ về mẹ,vì vậy kết quả này con xin dành cho mẹ.Hạn chót nộp hồ sơ,con noí con thi Công An,Quân đôị cho cha mẹ đỡ vất vả vì con,và rồi con đã bỏ qua rất nhiều cơ hôị,để rôì chọn thi luật Huế,ngôi trường mà trước đó con cũng không nghĩ đén mà cũng chỉ là phương án 2 sau sư phạm,ngày con đi thi bố mẹ chạy vậy khấp nơi, bố vay được 2 triệu đưa con vô huế thi,bạn bè trang lứa nò thi Hà lội vì chỉ có những đứa học kém mới hocj huế,ngày cuôí cùng,bạn bè cho cả tá hồ sơ,con đăng ký luật Hà Nôị rồi laị luật Huế,và cuối cùng con chọn Húe vì nghe Huế rẻ lắm,Hà Nôị đắt đỏ,bố mẹ càng thêm khổ hơn.Ngày con đi thi về mẹ gọi điện hỏi thăm tình hình,con nói con đậu chác rồi,giọng mẹ vui nhưng kèm theo đó là ánh mắt đầy suy tư của cha,Và con đậu đậi học thật,giấy báo có trước đó 15 ngày,con không quan tâm,con không định học đại học,nhưng sao giấu nổi bố mẹ,hết hạn nhập hocj con là thí sinh cuối cũng của khoá K38 nhập học, học phí 4,4 triệu,lại lần nữa lại là tiền,con ghét nó lắm,con nộp tiền học từ tay cha run run,con xót quá,rồi vô cùng thứ để lo,cơm ao gao tiền,tiền trọ.Huế với Nghệ An không xa cũng chẳng gần,đi xe 9 tiếng là tới.Cuộc sống sinh viên không như mơ,xa nhà,bạn bè xa lạ,toàn dân Nam,con như mất phương hướng giữa dòng đời,cuôc sông này quá bon chen,con muốn về quê mẹ à,rồi con có bạn,có cô Tình giúp đỡ, cha mẹ yên tâm hơn.Với con người nghe có vẻ hay cười như con nhưng thực ra laị sông rất nội tâm,phức tạp và Huế đã chọn con rổi,mấy ngày đầu ngồi đếm mưa Huế,mưa chỉ có 1 lần thôi nhưng cả tháng lận,và những lucs như vậy con lại nhớ nhà.Nhà mình không băng được như họ, con ơ ghép với bạn,sông tiết kiệm hơn nhưng cuôc sông sinh viên đau dễ dàng như con nghỉ,con cũng lên kế hoạch học tập nhưng rôif đâu lại vào đấy,con bị cám dỗ bởi bạn bè,boửi những thú vui không kế hoạch và thói sống buông thả theo thời gian phó mặc.Rồi cứ 2 năm đấu sinh viên troi qua trong vô vị,tẻ nhạt,con sơ thoi gian trôi đi,2 năm qua con đã sống cuoc song cuả mot kẻ ăn bám có bằng cấp mà quên đi sự hi sinh của bo me.Hoc trong một tập thể lop xuat sắc,con nhiều khi bị đuoi,nản chí vì không theo kịp bạn,con thiếu sót quá nhiều mẹ à.Bạn bè trong lop hay hoỉ sao maỳ khong về quê,hay là không nhớ bố mẹ,con nhớ gia đình,nhớ chị,nhớ anh trai,cháu nhỏ,mấy đứa bạn chứ nhưng vì tiền xe sao đắt quá,về rồi khong muon đi nữa,về nhà gặp cha gặp mẹ là niềm vui khi thấy cha mẹ mình khoẻ mạnh nhưng sao lưng mẹ ngày càng còng đi,54 tuổi mẹ đã đau lên đau xuống nhiều rồi,mẹ không tươi như xưa nữa,tay mẹ chai sần vì nắng mưa,mái tóc cha bạc nửa đầu,con không muôns đối mặt với thực tại phũ phàng đó,nhưng con giặn lòng phải cố gắng hơn nữa và xin cha mẹ cho đứa con bất hiếu này thêm 2 năm nữa thôi,chí ít con sẽ không làm cha mẹ phải suy nghĩ nhiều về con nứa,đoi con nghe mẹ,con trai của mẹ đã 20 tuổi đầu rồi,moứi đó mẹ nhỉ?.Môĩ lần được nghỉ ở trừơng,con đều nghỉ thêm vài ngày đến tuần nữa,con muốn ở bên cha mẹ nhiều hơn.Nhiều người ở quê nghĩ con bị tử kỷ, về nhà chỉ lủi thủi ngoaì đồng,rôì về nhà lủi thủi bên cha mẹ chứ không đi đâu,cái tính con vậy đó,con kém cỏi lắm,trong khi mấy đứa bạn ở quê nos biết lái máy cáy,máy truôts như thằng Quang nhưng con vô dụng lắm,kém cỏi lắm,yếu đuôí lắm mẹ à,biết là vậy con chỉ biết phụ mẹ nấu ăn thôi,cho gà lợn ăn,hoj bảo con như con gái,con bao con khong quan tâm nhưng con chắc rằng,con gái sau này của con sẽ tuyệt vời như mẹ và con trai con sẽ soái ca như cha con vậy.
Cánh cò cõng nắng cõng mưa
Mẹ tôi cõng cả bốn mùa gió sương.
Gia đình mình tuy không kho khăn nhưng con cảm nhận được sự vất vả trong từng giot mồ hôi của cha của mẹ trong từng hạt gao chân quê. Nhà mình quanh năm làm 1,2 mẫu ruông, con thắm được nỗi cơ cực mà cha mẹ trải qua bao mua mưa nắng để có hạt gao cho con ăn học,làm ruộng không ăn thua,quê mình nghèo lắm,làm được hạt gạo trời thương thì đang có đồng ra đồng vào, lũ lụt,nắng nóng thường xuyên bủa vây,làm sao giàu nôi chứ.Khi bố mẹ già đi 1 tuổi,thời gian đã vô tình lấy di sức khoẻ,màu tóc,niềm vui của họ,có 1 sự thật là từ 18 tuổi trở đi,bạn có 1/3 đời người chỉ dành để ngủ,1/4 để ăn uống, cũng là lúc ban chỉ có 1/30 thời gian quãng đời còn lại để có thể gặp cha mẹ thôi. Vì vậy chung ta nên quan tâm đén boCó mẹ nhiều hơn nững gì mình có,ngủ ít đi,sống chậm lạ và yêu thương nhiều hơn. Dạo này con để ý mẹ hay van đau nhưng mẹ đâu đi viện chứ, đi viện tiền đâu con đi học,hằng đem mẹ thức trắng đem quằn quại vì đau dạ dạy hành hạ,trái gió trở trời đau vai gáy, xương khớp triền miên, phận làm con ai thấu cho nôỉ chứ,con hiểu mẹ à,nhiều khi gọi điện về xin tiền hocj,tiền phòng,mẹ cha đau ốm,tiền phường chưa thu được con ơi,mất mùa, mất luá tiền đâu,nhưng mẹ yên tâm con khéo co khéo giãn lắm,2 tháng vữa rôì,con ăn hết 2 hộp mì tôm rồi,sinh viên mà mẹ,đầu tháng đại gia cuối tháng ăn mày mà.Tiền học kỳ vừa rôi con vẫn chưa nộp,thì tiền học năm 3 sắp hết hạn rồi.Con có đi lám thêm mà học tập giữ quá con không cam nổi.Mẹ biết con thích xem đường lên đỉnh OLYMPIA, nhưng TV nhà mình không co VTV3, mẹ biết điều đó khi con môĩ chủ nhật chạy sang hàng xóm xem giữa trưa hè,tiền mẹ lắp chảo VTV sao me không mua thuôc bổ mẹ ơi,mẹ còn tâm lý ngôì xem cùng con mặc dù mẹ không hiểu và cũng rất buồn ngủ nữa.Mẹ tôi tần tảo sớm hôm là vậy,thức khuya dậy sớm o cho gia đình,đi ra đồng khi mặt trời chưa mọc,luc con đang chăn ấm nệm êm,về nhà khi trời sẩm tối,mẹ tôi trần nhiều lắm,tôi thương mẹ nhiều lắm,nhưng biết làm sao đây,học thật giỏi ư,ở Việt Nam mình như vậy là chưa đủ,con còn thiếu nhiều cái mà họ đã có trong trứng nước,con cần phấn đầu hơn nữa không chỉ nói suông đâu.Thôi mình ngheo vật chất nhưng mình giàu tinh thần mẹ ạ,bây giờ noí toàn chuyện vui thôi.Mẹ vất vả ngày đêm mhư vậy,con chi biết đấm bóp vai,thoa dầu cho mẹ thôi,khi thì nhổ tóc sâu, tóc bạc hay là vào bếp nấu cho mẹ những món ăn ngon nhất,và khi đêm về lại tâm sự cùng mẹ,kể truyện cưoi cho mẹ nghe, được nhìn thấy nụ cười của mẹ là con đã vui và hạnh phúc rồi.Con cũng có dịp được tự hào với đám bạn khi có cha me tuyệt vời nhất thế gian như vậy, cứ môĩ tháng,cha mẹ laij gửi gạo,vài ba chục trứng,con vịt nhà nuôi được.Có chuyện này con cũng giấu cha mẹ đã lâu.con cháu Yến vỵ là gián điệp con gài nó hay lên choi trên nhà mình để bao cáo tình hình đó,cha mẹ ở nhà hay cãi nhau lắm phải không,giận nhau nữa chứ, luật sư không ơ nhà là biết liền.Toà án họ hoà giải ba lần thôi,con phải trên 3 lần mới hoà giải thành đo.Con đi hoc xa nhà lo cho quê mình,cho cha mẹ lụt lội như răng,làng xóm thế nao, nghe giong cha giong mẹ hào sảng vậy là con vui rôì
Con nhận ra: Dù có là BILLIEVE thì trong đó vẫn có LIE
Dù là FRIENDS nhưng cuối cùng vẫn là ENDS
Dù là WIFE thì trong lòng vẫn co IF.
Nhưng: DAD & MOM dù cho con có viét cách gì,nó vẫn là DAD& MOM
Mẹ con như bao ngưoi phụ nứ Việt Nam khác,từ cổ chí kim luôn luôn mạnh mẽ,gan dạ,giỏi việc nước đảm việc nhà.Từ 2 Bà Trưng,Bà Triệu, Chị Võ Thị Sáu ngưoi con gái đất đo hi sinh ở tuôỉ vừa tròn đôi mươi, là mệ Suốt ngay đêm lái đò đưa bộ sang sông,là anh hùng vù trang nhân dân Ngô Thị Tuyển với nụ cưoi sangc choí khi gánh hơn 1 tạ bom qua cầu Hàm Rồng, cho đến nữ tướng Nguyển Thị Định trong lịch sủ chống Mỹ cứu quốc,cho đến ngày nay,phụ nữ Việt Nam lớp lớp thế hệ đang ngày càng phấn đấu để chứng tỏ vị thế xã hội ngày càng đưoc nâng cao trên trường quốc tế mà chùng ta đã thấy
1 bông hồng cho em,
1 bông hồng cho anh,
Và một bông hồng cho nhứng ai còn mẹ
Đang còn mẹ để lòng mình vui sướng hơn
Thời gian âm thầm lấy đi thanh xuân,tuổi trẻ của mẹ,con trai bào mòn sức lực cha mẹ,con không muồn mình là người con trai trong câu chuyện Con vẹt xanh đó,dẫu biết sự thật nghiệt ngã, con ước rằng có thể đổi lấy 10 năm cuộc đời con hoặc hơn thế nữa để đổi lấy thời gian ở bên mẹ nhiều hơn ,nhưng cha mẹ ơi con trai đã trưong thành và khôn lơn roi,đã đến lúc con phải tự bước đi trên đôi chân của mình thôi.Và thông qua đây,hỡi các bạn sinh viên của ngôi nhà chung Luật Huế,hôm nay là 18/10 rồi,chỉ còn 24h nữa để bạn nói những lời yêu với mẹ mình,người phụ nữ tuyệt vời nhất của mỗi chúng ta,công ơn sinh thành,nuôi dưỡng chung ta khôn lớn,hãy gọi điện ngay về nhà nói chuyện và chúc mẹ ngày 20/10 đầy niềm vui,hạnh phúc và quan trọng nhất là lời chúc mạnh khoẻ.Với tôi,có thể về ngay trong đêm để gập mẹ và nói câu:”CON YÊU MẸ NHIỀU’’
Con lâu lắm không viết thư tay
Đầu thư con chẳng biết nói gì
Ngoaì câu con ở đây nhớ mẹ vô cùng
Mẹ hãy cứ yên tâm vui sống
Con trai vẫn khoẻ mạnh mẹ à
Ngày con nghĩ về mẹ thật nhiều
Đêm đêm con lại nằm mơ về mẹ
Đối vơí bạn thứ tình cảm thiêng liêng,cao cả và đáng trân trọng nhất trong cuôcj đời là gì? Đó có thể là tình yêu đôi lứa,tình bằng hữu, tình thầy trò hay tình bạn bền vững theo thoưì gian. Với tôi, vượt trên cả những tình cảm trên là tình yêu dành cho mẹ, người phụ nữ tuyệt vời và quan trọng nhất trên đời này.
Với những ai đã có lần xem Như chưa hề có cuôc chia ly hay Điều ước thứ 7, bạn đà từng rơi nước mắt trươc những tình cảm cao đẹp trên cả sự vĩnh cửu,bạn cos cho mình những cảm xúc gì. Với tôi, tôi thực sự ấn tượng với tình cảm mà chàng sinh viên năm 4 bị khuyết tật về khẩu hình Đặng Xuân Chinh ở số phát sóng 72 hay là tình cảm mà em Thảo Anh dành cho người phụ nữ duy nhất, quan trongj nhất đói với em là bà ngoại khi mà khi 4 tuổi mẹ em đã mất đi do căn bệnh thế kỷ.Và tôi, chàng sinh viên năm 3 của Đai học luật Huế cũng muốn dành cho mẹ mình những tình cảm cao đẹp như vậy và cuộc thi Viết về người phụ nữ tôi yêu do CLB Sách và hành động Đại học luật Huế đã cho tôi cơ hội đó
20 năm cuộc đời đã qua,cái tuổi đẹp nhất cuộc đời mỗi người,chúng ta có tuổi trẻ,sức khoẻ và sự nhiệt huyết, bản thân đã làm được nhiều điều cho gia đình và xã hôị nhưng thứ mà tôi chưa một lần làm được là nói 3 từ : CON YÊU MẸ. Tình cờ đi học về nghe được câu chuyện của cô bên nhà về đứa con gái hư thân bất cần bố mẹ,mà mình nghí đó l là sự bất hiếu và cuộc đời luôn cho mình những bài học cuộc sồng không ngờ khi bất gặp đi học về gặp cậu bé con hái bông hoa dại cạnh đường tặng mẹ mình,cậu bé thật có hiếu và bây giờ đây tôi lại suy nghĩ về những gì bản thân đã làm cho mẹ, những khoảnh khắc ấu thơ chợt ùa về trong tôi. Là con trai lẽ dĩ nhiên khi thể hiện tình cảm với mẹ mình là một thử thách tôi cho là rất lớn,đã 15 năm trời tôi đâu nghĩ đến điều đó chứ,bản thân đấu tranh tâm lý dữ lắm
Quay trở laị ngày này 20 năm trước,ở miền quê Diễn Minh đó,sinh linh đó ra đời trong vòng tay và sự thương yêu của cha mẹ nó,sự ra đời của nó đối với cha mẹ là niềm vui khôn xiết vô bờ bến,từ giây phút đo cha mẹ đã có nó, còn với nó từ giây phút đó,con đã có mẹ rôì. Theo dòng thời gian con lớn lên trong vòng tay thương yêu vun đắp của cha mẹ, con 3 tuổi mẹ dạy con nói,dạy con tập đi những bưoức đi đầu tiên trên đôi chân của mình, năm con 7 tuôỉ,mẹ dạy con thưong yêu bạn bè,gia đình, năm con 13 tuoi mẹ dạy con sống mạnh mẽ,quyết đoán hơn.Con còn nhớ như in cái ngày con 18 tuôi,con và mẹ đã nói chuyện nguyên 1 ngày về chuyện tương lai,cuộc sống sinh viên và cuộc đời.Ai cũng có mẹ cho mình,và tôi cảm ơn đời,tôi tự hào với bạn bè trang lứa,với mọi người vì tôi có một người mẹ tuyệt vời theo cái cách như vậy
Tuổi thơ của bạn bên gia đình,đặc biệt bên mẹ là những gì,những buôi đi chơi,mua sắm,đi công viên vào cuối tuần,hay là những cuộc trò chuyện thâu đem không có cái kết,bạn mê chìm vào câu chuyện cổ tích của bà của mẹ, Tôi sinh ra ở miền quê thuần nông,quanh năm nắng nóng,mưa lũ triền miên,cái thời ăn bữa trưa lo bữa tối, tất nhiên sẽ không thể có những buổi đi chơi vào cuôis tuần hay dịp hè, cũng không có mua sắm hay du lịch du dí dì cả,đó là điều xa xỉ mà tụi trẻ chân quê hằng mong muốn, tôi may mắn vì có một bà mẹ dù nghèo vật chất nhưng lại có cả kho tinh thần,mẹ tôi tâm lý lắm,cha mẹ tôi có cho mình 3 đứa con,không phân biệt trai gái, tâm lý, tính cách mỗi đứa,mẹ đều có cách chia sẻ,tạo niềm vui bằng những câu chuyện dân gian đầy dí dỏm, khi có chuyện không vui là chị và anh lại tìm về vòng tay mẹ để nghe mẹ dỗ dành và kể những câu chyện cổ tích,tuôỉ thơ tôi ngoài sự hiếu động và “trẻ trâu” vôns có thì còn đó là ngập tràn kỷ niệm những buổi được mẹ chở đi trên chiếc xe đạp nâu cũ kĩ bi bo trên cung đường làng về thăm ngoại,thăm cô chú,bạn dì.Dẫu tuổi thơ đã xa lắm cái tuổi 20, nhưng làm sao quên được những ngày theo đuôi mẹ ra đồng bắt con dam,con cua,mò tôm bắt cá,mẹ ơi ngày đó xa quá con mong sao thời gian quay trở lại cái khoảnh khắc con ngây ngô thách mẹ xem ai bắt được nhiều cua nhất, mẹ hiểu con mà,mẹ thương con mà,mẹ bắt được bao nhiêu mẹ đổ sang cho con hết,chan mẹ đỉa bám đầy máu,con ngây nhiều hơn ngô nên đâu có biết chứ,mặt lắm lem bùn đất tự cao mình dành chiến thắng,mãi sau chị gái mới nói,con mới ngộ ra.Tuổi thơ tụi trẻ trâu lớn lên cùng trang lứa,vui chơi quên trời quên dất quên luôn lối về là chuyện như cơm bữa,đồng nghìa rằng là sau đó là những trận đỏn roi,mà lũ trẻ tụi con rỉ tai nhau là đặc sản đi chơi khuya mà bố mẹ dành tặng,con còn non dại,con giận mẹ nhiều lắm,thậm chí ghét mẹ nhiều hơn thằng Quang gần nhà đó,con đâu biết thương cho roi cho vọt chứ,đâu là cảm xúc đầu tiên,trẻ con như con phần ngây nhiều gấp đôi phần thơ,có lần con chơi nháy dây,ô ăn quan 9h tối mới về,mẹ lo cho con nhiều lắm,mẹ bỏ công việc nhà quê bận bịu đi tìm con hết các con xóm,con ngõ,hỏi hết người này người kia,mẹ lo cho con bị lacj,bị bắt,bị rớt ao,rớt giếng,mẹ đà khóc rất nhiều vì con,lần đó con bị đòn roi lằn cả 2 mông ,con nhớ mái,mẹ đãnh con xong ôm con khóc, lần đó con bỏ ăn nguyên ngày,giận mẹ cả tuần lễ,bây giờ nhớ lại cùng không còn nhớ con đã không biết bao lần làm mẹ khóc nựa,chỉ nhớ rằng chi gài nói mẹ khổ vì mày nhiều kinh khủng, ông cha ta nói “ Trai mồng một,gái ngày rằm” cấm có sai.Khi con đi học ngày đầu con còn nhớ như in mẹ đã đậy sớm khi trước 4h để lo cho con bộ trang phục khai trường,bửa ăn sáng cho con, mẹ dắt con đi đến trường vào lớp,khi mẹ về trao con cho cô con khóc dữ nhất đám bạn,mẹ vỗ về con.Ngày đầu tiên đi học của tôi như vậy đó các bạn à.Ai rôì cũng khác,lớn lên,trưởng thành hơn chí ít là trong mắt bố mẹ mình,tôi thì ngược lại,nhanh to nhanh lớn nhưng về suy nghĩ thì có phần chậm chạp hơn mấy đứa bạn hôị “ cá mè 1 lứa” nhưng bù lại tôi ham học,nhanh hiểu lắm vì thời gian sau mẹ tôi đã là cô giáo dạy không lương cho tôi,mẹ tôi ít học,thời của mẹ mấy ai được học hành đầng hoàng cơ chứ,tôi xem mẹ như thiên thần, cô tiên trong những câu chuyện cổ tích mà mẹ đêm đêm hằng kể.Có lần vu vơ hỏi mẹ tại sao l ai đặt tên con là Đồng hở mẹ,mẹ vui bảo tau thìch tau đặt đấy,con bảo người ta tên Anh,Phương,Quang,Huyền,Bảo
Và rôì ai cũng khác,15 tuôỉ,cái tuôỉ mà mấy đứa trẻ như tôi vắt múi vẫn chưa sạch,tôi nhanh lớn hơn so với bạn cùng trang lứa,lên cấp 3 tôi có nhiều bạn hơn,cu Anh,cu Quang lũ bạn nôí khố,tụi bạn 96 ở quê bây giờ vẫn bền hội,luôn luôn hẹn hò nhưng không bao giờ gặp nhau, đến Mạnh mui Diễn Phú và lên đậi học bây giờ là Quang, Duy,Danh cùng khoá cùng xóm trọ 2 năm đầu, em trai Văn Thắng vừa đen nhưng được cai đẹp trai, có duyên nửa, nhưng vẩn thua anh,và Tài Hữu Quảng Nôm,đứa bạn mà vần hay goị nhau bằng chó,Mẹ à,con trai khi nhỏ ngỗ nghịch, không nghe lời mẹ,để mẹ phải lo nhiều nhưng lớn lên con có đỡ hơn,ngoan hơn chút xíu nhưng mất nết thì sao con nhận ra đây,càng lớn càng khôn hơn,tôi đi ngược lại sự trưởng thành ý chí nếu không muốn nói là không tiến hoá.Con nghĩ lai thấy tôị lội vô cùng,có lần con buồn bực chuyện học hành thi cử,mang theo nỗi giận về nhà,mẹ thường lệ vẫn hay hoỉ con,con người tôi nhiều khi lại xem sự quan tâm đó là thừa thãi,bất cần mà đâu biết con may mắn hơn nhiều bạn không cos sự quan tâm chăm sóc của mẹ từ nhỏ,con nặng lời mắng mẹ với một thái đọ hằn học,lớn rồi bị ăn đập, ăn roi là chạy,mẹ tiến đền gần tôi,không phải cái roi như ngày xưa mà là cái tàt từ tay mẹ,đau xót thay bàn tay đó 16 nuôi nấng tôi nên người bây giờ cũng bàn tay mẹ đã dạy dỗ tôi nên ngày hôm nay.Và từ đó,xác xuất bị đòn của mẹ ít dần đi,nhưng lâu lâu cũng nên cần thử vài lần cho tỉnh ra các bạn ạ
Bước ngoặt cuộc đời con đến khi con làm đơn thi đại học,gia đình mình khó khăn,trong nhà anh chị cũng chỉ học hết cấp 3 rồi nhường cơ hội đi học lên cao cho con,con lúc đó chỉ đơn giản nghỉ rằng cuôc sống đậi học sẽ là thiên đường trong mơ chứ,con đâu nghĩ rằng thêm con đi hoc,54 tuổi nửa đời người rồi,lưng mẹ ngay càng song song với măt đất thêm 4 năm con đi học,con sẽ là gánh nặng của bố mẹ.Ngày con đi thi tỉnh môn Địa,bố mẹ tự hào lắm,con cũng không nghĩ con lại được giải nhỉ cấp Tỉnh,nhưng mẹ biết không,khi con quên đi kiến thức,tim đập chân run là con laị nghĩ về mẹ,vì vậy kết quả này con xin dành cho mẹ.Hạn chót nộp hồ sơ,con noí con thi Công An,Quân đôị cho cha mẹ đỡ vất vả vì con,và rồi con đã bỏ qua rất nhiều cơ hôị,để rôì chọn thi luật Huế,ngôi trường mà trước đó con cũng không nghĩ đén mà cũng chỉ là phương án 2 sau sư phạm,ngày con đi thi bố mẹ chạy vậy khấp nơi, bố vay được 2 triệu đưa con vô huế thi,bạn bè trang lứa nò thi Hà lội vì chỉ có những đứa học kém mới hocj huế,ngày cuôí cùng,bạn bè cho cả tá hồ sơ,con đăng ký luật Hà Nôị rồi laị luật Huế,và cuối cùng con chọn Húe vì nghe Huế rẻ lắm,Hà Nôị đắt đỏ,bố mẹ càng thêm khổ hơn.Ngày con đi thi về mẹ gọi điện hỏi thăm tình hình,con nói con đậu chác rồi,giọng mẹ vui nhưng kèm theo đó là ánh mắt đầy suy tư của cha,Và con đậu đậi học thật,giấy báo có trước đó 15 ngày,con không quan tâm,con không định học đại học,nhưng sao giấu nổi bố mẹ,hết hạn nhập hocj con là thí sinh cuối cũng của khoá K38 nhập học, học phí 4,4 triệu,lại lần nữa lại là tiền,con ghét nó lắm,con nộp tiền học từ tay cha run run,con xót quá,rồi vô cùng thứ để lo,cơm ao gao tiền,tiền trọ.Huế với Nghệ An không xa cũng chẳng gần,đi xe 9 tiếng là tới.Cuộc sống sinh viên không như mơ,xa nhà,bạn bè xa lạ,toàn dân Nam,con như mất phương hướng giữa dòng đời,cuôc sông này quá bon chen,con muốn về quê mẹ à,rồi con có bạn,có cô Tình giúp đỡ, cha mẹ yên tâm hơn.Với con người nghe có vẻ hay cười như con nhưng thực ra laị sông rất nội tâm,phức tạp và Huế đã chọn con rổi,mấy ngày đầu ngồi đếm mưa Huế,mưa chỉ có 1 lần thôi nhưng cả tháng lận,và những lucs như vậy con lại nhớ nhà.Nhà mình không băng được như họ, con ơ ghép với bạn,sông tiết kiệm hơn nhưng cuôc sông sinh viên đau dễ dàng như con nghỉ,con cũng lên kế hoạch học tập nhưng rôif đâu lại vào đấy,con bị cám dỗ bởi bạn bè,boửi những thú vui không kế hoạch và thói sống buông thả theo thời gian phó mặc.Rồi cứ 2 năm đấu sinh viên troi qua trong vô vị,tẻ nhạt,con sơ thoi gian trôi đi,2 năm qua con đã sống cuoc song cuả mot kẻ ăn bám có bằng cấp mà quên đi sự hi sinh của bo me.Hoc trong một tập thể lop xuat sắc,con nhiều khi bị đuoi,nản chí vì không theo kịp bạn,con thiếu sót quá nhiều mẹ à.Bạn bè trong lop hay hoỉ sao maỳ khong về quê,hay là không nhớ bố mẹ,con nhớ gia đình,nhớ chị,nhớ anh trai,cháu nhỏ,mấy đứa bạn chứ nhưng vì tiền xe sao đắt quá,về rồi khong muon đi nữa,về nhà gặp cha gặp mẹ là niềm vui khi thấy cha mẹ mình khoẻ mạnh nhưng sao lưng mẹ ngày càng còng đi,54 tuổi mẹ đã đau lên đau xuống nhiều rồi,mẹ không tươi như xưa nữa,tay mẹ chai sần vì nắng mưa,mái tóc cha bạc nửa đầu,con không muôns đối mặt với thực tại phũ phàng đó,nhưng con giặn lòng phải cố gắng hơn nữa và xin cha mẹ cho đứa con bất hiếu này thêm 2 năm nữa thôi,chí ít con sẽ không làm cha mẹ phải suy nghĩ nhiều về con nứa,đoi con nghe mẹ,con trai của mẹ đã 20 tuổi đầu rồi,moứi đó mẹ nhỉ?.Môĩ lần được nghỉ ở trừơng,con đều nghỉ thêm vài ngày đến tuần nữa,con muốn ở bên cha mẹ nhiều hơn.Nhiều người ở quê nghĩ con bị tử kỷ, về nhà chỉ lủi thủi ngoaì đồng,rôì về nhà lủi thủi bên cha mẹ chứ không đi đâu,cái tính con vậy đó,con kém cỏi lắm,trong khi mấy đứa bạn ở quê nos biết lái máy cáy,máy truôts như thằng Quang nhưng con vô dụng lắm,kém cỏi lắm,yếu đuôí lắm mẹ à,biết là vậy con chỉ biết phụ mẹ nấu ăn thôi,cho gà lợn ăn,hoj bảo con như con gái,con bao con khong quan tâm nhưng con chắc rằng,con gái sau này của con sẽ tuyệt vời như mẹ và con trai con sẽ soái ca như cha con vậy.
Cánh cò cõng nắng cõng mưa
Mẹ tôi cõng cả bốn mùa gió sương.
Gia đình mình tuy không kho khăn nhưng con cảm nhận được sự vất vả trong từng giot mồ hôi của cha của mẹ trong từng hạt gao chân quê. Nhà mình quanh năm làm 1,2 mẫu ruông, con thắm được nỗi cơ cực mà cha mẹ trải qua bao mua mưa nắng để có hạt gao cho con ăn học,làm ruộng không ăn thua,quê mình nghèo lắm,làm được hạt gạo trời thương thì đang có đồng ra đồng vào, lũ lụt,nắng nóng thường xuyên bủa vây,làm sao giàu nôi chứ.Khi bố mẹ già đi 1 tuổi,thời gian đã vô tình lấy di sức khoẻ,màu tóc,niềm vui của họ,có 1 sự thật là từ 18 tuổi trở đi,bạn có 1/3 đời người chỉ dành để ngủ,1/4 để ăn uống, cũng là lúc ban chỉ có 1/30 thời gian quãng đời còn lại để có thể gặp cha mẹ thôi. Vì vậy chung ta nên quan tâm đén boCó mẹ nhiều hơn nững gì mình có,ngủ ít đi,sống chậm lạ và yêu thương nhiều hơn. Dạo này con để ý mẹ hay van đau nhưng mẹ đâu đi viện chứ, đi viện tiền đâu con đi học,hằng đem mẹ thức trắng đem quằn quại vì đau dạ dạy hành hạ,trái gió trở trời đau vai gáy, xương khớp triền miên, phận làm con ai thấu cho nôỉ chứ,con hiểu mẹ à,nhiều khi gọi điện về xin tiền hocj,tiền phòng,mẹ cha đau ốm,tiền phường chưa thu được con ơi,mất mùa, mất luá tiền đâu,nhưng mẹ yên tâm con khéo co khéo giãn lắm,2 tháng vữa rôì,con ăn hết 2 hộp mì tôm rồi,sinh viên mà mẹ,đầu tháng đại gia cuối tháng ăn mày mà.Tiền học kỳ vừa rôi con vẫn chưa nộp,thì tiền học năm 3 sắp hết hạn rồi.Con có đi lám thêm mà học tập giữ quá con không cam nổi.Mẹ biết con thích xem đường lên đỉnh OLYMPIA, nhưng TV nhà mình không co VTV3, mẹ biết điều đó khi con môĩ chủ nhật chạy sang hàng xóm xem giữa trưa hè,tiền mẹ lắp chảo VTV sao me không mua thuôc bổ mẹ ơi,mẹ còn tâm lý ngôì xem cùng con mặc dù mẹ không hiểu và cũng rất buồn ngủ nữa.Mẹ tôi tần tảo sớm hôm là vậy,thức khuya dậy sớm o cho gia đình,đi ra đồng khi mặt trời chưa mọc,luc con đang chăn ấm nệm êm,về nhà khi trời sẩm tối,mẹ tôi trần nhiều lắm,tôi thương mẹ nhiều lắm,nhưng biết làm sao đây,học thật giỏi ư,ở Việt Nam mình như vậy là chưa đủ,con còn thiếu nhiều cái mà họ đã có trong trứng nước,con cần phấn đầu hơn nữa không chỉ nói suông đâu.Thôi mình ngheo vật chất nhưng mình giàu tinh thần mẹ ạ,bây giờ noí toàn chuyện vui thôi.Mẹ vất vả ngày đêm mhư vậy,con chi biết đấm bóp vai,thoa dầu cho mẹ thôi,khi thì nhổ tóc sâu, tóc bạc hay là vào bếp nấu cho mẹ những món ăn ngon nhất,và khi đêm về lại tâm sự cùng mẹ,kể truyện cưoi cho mẹ nghe, được nhìn thấy nụ cười của mẹ là con đã vui và hạnh phúc rồi.Con cũng có dịp được tự hào với đám bạn khi có cha me tuyệt vời nhất thế gian như vậy, cứ môĩ tháng,cha mẹ laij gửi gạo,vài ba chục trứng,con vịt nhà nuôi được.Có chuyện này con cũng giấu cha mẹ đã lâu.con cháu Yến vỵ là gián điệp con gài nó hay lên choi trên nhà mình để bao cáo tình hình đó,cha mẹ ở nhà hay cãi nhau lắm phải không,giận nhau nữa chứ, luật sư không ơ nhà là biết liền.Toà án họ hoà giải ba lần thôi,con phải trên 3 lần mới hoà giải thành đo.Con đi hoc xa nhà lo cho quê mình,cho cha mẹ lụt lội như răng,làng xóm thế nao, nghe giong cha giong mẹ hào sảng vậy là con vui rôì
Con nhận ra: Dù có là BILLIEVE thì trong đó vẫn có LIE
Dù là FRIENDS nhưng cuối cùng vẫn là ENDS
Dù là WIFE thì trong lòng vẫn co IF.
Nhưng: DAD & MOM dù cho con có viét cách gì,nó vẫn là DAD& MOM
Mẹ con như bao ngưoi phụ nứ Việt Nam khác,từ cổ chí kim luôn luôn mạnh mẽ,gan dạ,giỏi việc nước đảm việc nhà.Từ 2 Bà Trưng,Bà Triệu, Chị Võ Thị Sáu ngưoi con gái đất đo hi sinh ở tuôỉ vừa tròn đôi mươi, là mệ Suốt ngay đêm lái đò đưa bộ sang sông,là anh hùng vù trang nhân dân Ngô Thị Tuyển với nụ cưoi sangc choí khi gánh hơn 1 tạ bom qua cầu Hàm Rồng, cho đến nữ tướng Nguyển Thị Định trong lịch sủ chống Mỹ cứu quốc,cho đến ngày nay,phụ nữ Việt Nam lớp lớp thế hệ đang ngày càng phấn đấu để chứng tỏ vị thế xã hội ngày càng đưoc nâng cao trên trường quốc tế mà chùng ta đã thấy
1 bông hồng cho em,
1 bông hồng cho anh,
Và một bông hồng cho nhứng ai còn mẹ
Đang còn mẹ để lòng mình vui sướng hơn
Thời gian âm thầm lấy đi thanh xuân,tuổi trẻ của mẹ,con trai bào mòn sức lực cha mẹ,con không muồn mình là người con trai trong câu chuyện Con vẹt xanh đó,dẫu biết sự thật nghiệt ngã, con ước rằng có thể đổi lấy 10 năm cuộc đời con hoặc hơn thế nữa để đổi lấy thời gian ở bên mẹ nhiều hơn ,nhưng cha mẹ ơi con trai đã trưong thành và khôn lơn roi,đã đến lúc con phải tự bước đi trên đôi chân của mình thôi.Và thông qua đây,hỡi các bạn sinh viên của ngôi nhà chung Luật Huế,hôm nay là 18/10 rồi,chỉ còn 24h nữa để bạn nói những lời yêu với mẹ mình,người phụ nữ tuyệt vời nhất của mỗi chúng ta,công ơn sinh thành,nuôi dưỡng chung ta khôn lớn,hãy gọi điện ngay về nhà nói chuyện và chúc mẹ ngày 20/10 đầy niềm vui,hạnh phúc và quan trọng nhất là lời chúc mạnh khoẻ.Với tôi,có thể về ngay trong đêm để gập mẹ và nói câu:”CON YÊU MẸ NHIỀU’’
Gửi bởi: Nguyễn Nhã Tiến Đồng (hynota96@gmail.com)
Không có nhận xét nào: