Gửi ngàn lời yêu thương tới mẹ Phạm Thị Hòa - Người phụ nữ tôi yêu
Mẹ yêu quý của con!!!!!
Khi con viết nên những dòng chữ này là lúc con đang nhớ về mẹ rất nhiều.Ở nơi đây con chỉ có một mình và con biết lúc này mẹ cũng vậy,mẹ cũng đang phải chịu nỗi cô đơn trong chính ngôi nhà của mình.
Miền Trung lúc này đang phải hứng chịu một cơn bão lớn và Huế cũng cứ thế mà mưa tầm tã,mưa dai dẳng,mưa như tiếng nỉ non,day dứt của đất trời mãi không thôi. Mưa ở Huế đáng giận lắm mẹ à!! Nó kéo con vào một nỗi buồn không dứt,mưa như rửa trôi những lo toan trong con hiện tại,mưa như kéo con quay lại với quá khứ,với những lời ru êm đềm của mẹ.
Con nhớ mẹ nhiều lắm! Ngay lúc này con chỉ muốn bỏ hết tất cả mọi thứ để chạy về bên mẹ,sà vào lòng mẹ để được mẹ xoa đầu,mẹ vỗ về,mẹ kể cho con những câu chuyện cổ tích xưa.
Nhớ ngày đó con chỉ là một cô bé lì lợm và ương bướng,thường chỉ khiến mẹ lo lắng và bận lòng.Con đã từng mải chơi mà khiến mẹ hốt hoảng kiếm tìm giữa trưa hè nóng bức.Rồi những ngày mưa gió,rét buốt con cũng chẳng phải lo gì cả,chỉ cần ngồi sau xe mẹ "cả Thế Giới cứ để mẹ lo",hơi ấm từ tấm lưng cao gầy ấy đã ủ ấm trái tim bé bỏng của con.
Lớn lên một chút con cũng chẳng khá hơn tí gì mẹ nhỉ? Vẫn là cô bé bướng bỉnh,lì lợm luôn làm mẹ lo lắng,lại còn thêm cái tính hậu đậu khiến mẹ phải bận lòng suốt ngày. Nhớ năm 18 tuổi con bị tai nạn giao thông ,con đã cố chịu đựng cơn đau, tới bệnh viện vẫn chưa hề kêu la gì,cho đến lúc thấy mẹ,con vội òa lên khóc như một đứa trẻ,vậy mới nói trước mặt mẹ con vốn chẳng phải dấu diếm nỗi đau hay chịu đựng bất cứ điều gì.
Lớn lên một chút,mẹ không còn chỉ là mẹ,mẹ còn như một cô giáo,một bác sĩ tâm lí,một người chị,thậm chí như cả một người bạn của con.Bao nhiêu khúc mắc ở tuổi mới lớn mẹ đều giúp con giải quyết,mẹ đều chia sẻ và giải quyết giúp con.
Và cứ thế,cứ thế con lớn lên từng ngày mà chẳng bận tâm điều gì! Có lẽ vì có một suy nghĩ đã ăn sâu vào tiềm thức của con,đó là "Có mẹ-con có cả bầu trời bình yên!" Chỉ cần có mẹ,bão giông ngoài kia vốn chẳng có gì đáng sợ cả...
Tình yêu mẹ dành cho con thật lớn lao vô bờ.Con chẳng dám so sánh tình yêu ấy với bất cứ điều gì,bởi vì con biết chẳng có điều gì lớn lao bằng tình yêu của mẹ. Câu nói:"Con gái của mẹ đã lớn rồi,học xa nhà phải tự chăm lo cho bản thân,mẹ yêu con" đã khiến con bật khóc nức nở vào ngày con chuẩn bị đi học xa. Con bỗng cảm thấy mình thật có lỗi ,19 tuổi rồi vẫn phải để mẹ bận lòng vì con.Và con cũng bỗng muốn mình bé lại để không phải rời xa vòng tay của mẹ.
Bây giờ con đã là một cô sinh viên của một trường Đại học,sống xa nhà,xa vòng tay yêu thương của mẹ,nhưng mẹ hãy yên tâm mẹ nhé! Vì con gái của mẹ sẽ mạnh mẽ sống giữa thành phố xa lạ này,con sẽ học cách chăm lo cho bản thân,sẽ không làm mẹ phải bận lòng lo lắng.
Mẹ à!! Con cảm ơn tạo hóa đã cho con có mẹ trong cuộc đời này,cảm ơn mẹ đã tắm mát cuộc đời con bằng bầu sữa nóng ngọt ngào và cảm ơn mẹ vì mọi điều tốt đẹp nhất mà mẹ đã dành cho con! Cho đến bây giờ con vẫn chưa một lần đứng trước mặt mẹ mà bày tỏ tình cảm của mình,mẹ có buồn về con nhiều lắm không ạ? Nhưng mẹ à...dù chưa một lần con nói con yêu mẹ nhưng thâm tâm con tự biết tình yêu ấy nhẹ nhàng,sâu thảm và thiêng liêng tới mức nào...
"Không có mặt trời thì hoa không nở,không có phụ nữ thì không có tình yêu và không có bà mẹ thì cả nhà thơ lẫn anh hùng đều không có" (Maxim Gorky)... Mẹ không có cánh,không vòng thánh nhưng trong mắt con mẹ vẫn mãi là thiên thần...Con yêu mẹ!!!
Cũng sắp đến 20-10 rồi mẹ nhỉ. Lễ này mẹ con mình phải đón lễ xa nhau nhưng con vẫn chân thành gửi những lời chúc ngọt ngào và yêu thương đến mẹ.Chúc mẹ luôn mạnh khỏe,luôn là chỗ dựa vững chắc cho bố và chúng con...Con không lớn nữa đâu,nên xin mẹ đừng già đi mẹ nhé!!
Con yêu mẹ!!!!
Khi con viết nên những dòng chữ này là lúc con đang nhớ về mẹ rất nhiều.Ở nơi đây con chỉ có một mình và con biết lúc này mẹ cũng vậy,mẹ cũng đang phải chịu nỗi cô đơn trong chính ngôi nhà của mình.
Miền Trung lúc này đang phải hứng chịu một cơn bão lớn và Huế cũng cứ thế mà mưa tầm tã,mưa dai dẳng,mưa như tiếng nỉ non,day dứt của đất trời mãi không thôi. Mưa ở Huế đáng giận lắm mẹ à!! Nó kéo con vào một nỗi buồn không dứt,mưa như rửa trôi những lo toan trong con hiện tại,mưa như kéo con quay lại với quá khứ,với những lời ru êm đềm của mẹ.
Con nhớ mẹ nhiều lắm! Ngay lúc này con chỉ muốn bỏ hết tất cả mọi thứ để chạy về bên mẹ,sà vào lòng mẹ để được mẹ xoa đầu,mẹ vỗ về,mẹ kể cho con những câu chuyện cổ tích xưa.
Nhớ ngày đó con chỉ là một cô bé lì lợm và ương bướng,thường chỉ khiến mẹ lo lắng và bận lòng.Con đã từng mải chơi mà khiến mẹ hốt hoảng kiếm tìm giữa trưa hè nóng bức.Rồi những ngày mưa gió,rét buốt con cũng chẳng phải lo gì cả,chỉ cần ngồi sau xe mẹ "cả Thế Giới cứ để mẹ lo",hơi ấm từ tấm lưng cao gầy ấy đã ủ ấm trái tim bé bỏng của con.
Lớn lên một chút con cũng chẳng khá hơn tí gì mẹ nhỉ? Vẫn là cô bé bướng bỉnh,lì lợm luôn làm mẹ lo lắng,lại còn thêm cái tính hậu đậu khiến mẹ phải bận lòng suốt ngày. Nhớ năm 18 tuổi con bị tai nạn giao thông ,con đã cố chịu đựng cơn đau, tới bệnh viện vẫn chưa hề kêu la gì,cho đến lúc thấy mẹ,con vội òa lên khóc như một đứa trẻ,vậy mới nói trước mặt mẹ con vốn chẳng phải dấu diếm nỗi đau hay chịu đựng bất cứ điều gì.
Lớn lên một chút,mẹ không còn chỉ là mẹ,mẹ còn như một cô giáo,một bác sĩ tâm lí,một người chị,thậm chí như cả một người bạn của con.Bao nhiêu khúc mắc ở tuổi mới lớn mẹ đều giúp con giải quyết,mẹ đều chia sẻ và giải quyết giúp con.
Và cứ thế,cứ thế con lớn lên từng ngày mà chẳng bận tâm điều gì! Có lẽ vì có một suy nghĩ đã ăn sâu vào tiềm thức của con,đó là "Có mẹ-con có cả bầu trời bình yên!" Chỉ cần có mẹ,bão giông ngoài kia vốn chẳng có gì đáng sợ cả...
Tình yêu mẹ dành cho con thật lớn lao vô bờ.Con chẳng dám so sánh tình yêu ấy với bất cứ điều gì,bởi vì con biết chẳng có điều gì lớn lao bằng tình yêu của mẹ. Câu nói:"Con gái của mẹ đã lớn rồi,học xa nhà phải tự chăm lo cho bản thân,mẹ yêu con" đã khiến con bật khóc nức nở vào ngày con chuẩn bị đi học xa. Con bỗng cảm thấy mình thật có lỗi ,19 tuổi rồi vẫn phải để mẹ bận lòng vì con.Và con cũng bỗng muốn mình bé lại để không phải rời xa vòng tay của mẹ.
Bây giờ con đã là một cô sinh viên của một trường Đại học,sống xa nhà,xa vòng tay yêu thương của mẹ,nhưng mẹ hãy yên tâm mẹ nhé! Vì con gái của mẹ sẽ mạnh mẽ sống giữa thành phố xa lạ này,con sẽ học cách chăm lo cho bản thân,sẽ không làm mẹ phải bận lòng lo lắng.
Mẹ à!! Con cảm ơn tạo hóa đã cho con có mẹ trong cuộc đời này,cảm ơn mẹ đã tắm mát cuộc đời con bằng bầu sữa nóng ngọt ngào và cảm ơn mẹ vì mọi điều tốt đẹp nhất mà mẹ đã dành cho con! Cho đến bây giờ con vẫn chưa một lần đứng trước mặt mẹ mà bày tỏ tình cảm của mình,mẹ có buồn về con nhiều lắm không ạ? Nhưng mẹ à...dù chưa một lần con nói con yêu mẹ nhưng thâm tâm con tự biết tình yêu ấy nhẹ nhàng,sâu thảm và thiêng liêng tới mức nào...
"Không có mặt trời thì hoa không nở,không có phụ nữ thì không có tình yêu và không có bà mẹ thì cả nhà thơ lẫn anh hùng đều không có" (Maxim Gorky)... Mẹ không có cánh,không vòng thánh nhưng trong mắt con mẹ vẫn mãi là thiên thần...Con yêu mẹ!!!
Cũng sắp đến 20-10 rồi mẹ nhỉ. Lễ này mẹ con mình phải đón lễ xa nhau nhưng con vẫn chân thành gửi những lời chúc ngọt ngào và yêu thương đến mẹ.Chúc mẹ luôn mạnh khỏe,luôn là chỗ dựa vững chắc cho bố và chúng con...Con không lớn nữa đâu,nên xin mẹ đừng già đi mẹ nhé!!
Con yêu mẹ!!!!
Gửi bởi: Quỷ Ngố
Không có nhận xét nào: