Ads Top

Lời chưa nói - người chi tôi yêu

"Sự tồn tài của mỗi người không phải tự nhiên mà có. Có lẽ lúc nhỏ cứ nghĩ rằng ai ai cùng trang lứa cũng đều có một gia đình tuyệt vời và mãi chung sống với nhau. Nhưng thời gian trôi, thứ mình nghĩ lúc đó chỉ là phù du. Cuộc sống này chẳng bao giờ trọn vẹn, người thì có đủ cả ba lẫn mẹ, người thì có mẹ nhưng lại thiếu vắng đi hình bóng của ba. Nhiều người cho rằng gia đình chỉ là một phần của cuộc sống, có cũng được, không có cũng chẳng sao. Nhưng với tôi, dù có thế nào thì đó cũng là nơi đã cho tôi cái gọi là "Con người" như hôm nay. Cứ luôn nghĩ sẽ luôn sống mãi với ba mẹ, mấy chị, nhưng khi trưởng thành hơn mỗi người phải tự đi lấy con đường mà mình đã chọn. Mấy anh chị trong xóm phải lên thành phố kiếm sống, và rồi chị tôi cũng như vậy. Và những nhớ nhung, những điều chưa thổ lộ, những câu chuyện chưa thủ thỉ. Vậy nên, với tôi, chị người tôi mến!

Lời chưa nói - người chi tôi yêu


"Chị" cái từ thoáng qua đối với nhiều nguời là điều giản dị lắm. Với tôi, cái từ mà từ bé gọi được đã khó rồi, hiểu sâu hơn lại càng khó hơn. Sở dĩ vậy là lúc sinh ra mọi người đều dạy con mình gọi tiếng "Ba...Mẹ" mãi về sau mới có thể gọi được chị. 


Chị người tuyệt vời đối với tôi. Sinh ra đã là em út trong nhà, điều đó chắc hẳn là sẽ được thương hơn so với mấy chị khác. Nhớ những lần còn nhỏ chẳng hiểu biết gì nhiều, cứ cái kiểu mình thích gì thì mình làm đó vậy. Mà chẳng thể hiểu nổi sau những hành vi đó sẽ để lại hậu quả thế nào cho mọi người.


Nhớ cái lúc còn đi học tiểu học, nhỏ mà, ham chơi lắm. Cứ đi học về là cặp sách một nơi mà người thì chẳng thấy đâu. Rồi chuyện gì đến cũng đến, cuối học kì thường hay có phiên họp phụ huynh. Học hành sa sút, rớt hạng so với những kì trước. Ba mẹ giận lắm, nhớ lại cái ngày đó đúng là cái ngày đen toàn tập luôn. Mà phải mình học kém là mình chịu phạt một mình đâu. Ba mẹ mắng cả chị nữa, vì lý do là chị không dạy mình học. Nhưng thật mà nói thì chị chỉ học nhiều lắm, chỉ có mỗi tội ham chơi quá nên mới như thế. Thật tình cờ hơn bao giờ hết, trong nhà lại có trái mít, thế là cho hai chị em đi bổ trái mít đó ra. Vừa bổ vừa mừng vì không bị phạt mà còn được ăn mít. Và sự thật không phải thế, chuyện không mong muốn cũng bắt đầu từ đó. Ba bảo cả hai chị em cùng quỳ gối vào đó. Vừa quỳ vừa ấm ức khóc nức nở, rồi cũng tự hỏi đủ điều. Tại sao mấy bạn học kém mà không bị ba mẹ nó phạt, mình lại bị chứ? Mình cũng đã cố gắng rồi mà vậy sao ba không hiểu chứ? chưa dừng lại ở đó còn quay sang nói với chị là do chị em mới bị phát. Nhìn chị lúc ấy chẳng khóc chẳng phản ứng gì cả. Ôi lúc đó ức lắm chứ, nói to thì sợ ba nghe thấy lại phạt nặng hơn, nói với chị thì chị lại im lặng chẳng nói gì. Cứ thế vừa lẩm bẩm vừa khóc nức nở như kiểu mình là người vô tội vậy á. 


Sau chuyện đó, giận chị lắm vì chị chẳng nói lời nào bênh mình cả. Mãi về sau khi lớn lên mới nhận thấy đó là lỗi của mình, mình đã không nói với bố là chị đã dạy rất tốt chỉ là do mình ham chơi không chịu học dẫn tới học kém. Đã thế. mình có vô tâm trách chị, chị chịu phạt cùng mình mà mình không thương chị. Nhận thấy rằng ba phạt là đúng, để mình học tốt hơn, không ham chơi như thế nữa.


Giờ đây, khi trưởng thành hơn thấy những điều mình làm, mình nghĩ tất cả phải suy nghĩ chín chắn hơn. Để không ai phải vì mình mà chịu nhiều tổn thương. Tự mình làm thì mình phải can đảm đứng ra xin lỗi và nhận lấy trách nhiệm.Cám ơn chị đã cho em bài học quý, xin lỗi chị vì em mà chị phải bị phạt theo như thế. Nhân ngày 20-10 sắp tới chúc chị mãi vui vẻ, hạnh phúc. Yêu chị <3
Ra đây em mua hoa tặng chị này...
Chúc chị em phụ nữ có 20-10 vui vẻ!


Gửi bởi: Thanh Phương Đỗ

Không có nhận xét nào:

Được tạo bởi Blogger.